Đúng là chuyện nghe qua rồi bỏ ở góc nhỏ này của LP.
Tôi chẳng dám khinh quý ngài.
Sáng nay đọc bài của ông Hà Văn Sơn đòi tôi xin lỗi ông ta về chuyện vì tôi nhận định sai lầm về việc ông Đặng Đình Thúy sửa chữ “phù” mà kết tội không đúng về ông Hà Văn Sơn! Đòi hỏi này chính đáng!
Đây là sơ sót của tôi, ông Hà Văn Sơn nếu không nhắc thì khi tôi nhớ tôi dĩ nhiên cũng phải xin lỗi ông. Tôi chưa kịp nhớ ông đã nhắc đòi!
Tôi đã kết tội ông công khai thì bây giờ tôi cũng công khai xin lỗi ông Hà Văn Sơn về chuyện này!
Tôi nói qua chuyện chữ “mạc”, chữ “phù” để cho những người không để ý thấy cái con người của 2 ông Đặng Đình Thúy và Hà Văn Sơn.
Lúc đầu tôi chỉ ra cái chữ “mạc” sai, ông Đặng Đình Thúy nhất định không nhận sai!
Đến khi thấy tôi “bỏ sót”, không thấy cái chữ “phù” vốn cũng sai của ông ta thì ông ta mới nhận mình sai chữ “mạc” – vì tới lúc này ông ta tìm được lý do trả đũa! Tự chỉ ra thêm 1 cái sai nữa của bản thân ông ta cũng đau lắm chứ, nhưng rồi giống như dầu có bị người ta đánh ông ta cũng phải đánh lại, dầu chỉ cào trầy da của người mới chịu!
Việc này nói lên cái bản chất ăn thua đủ của ông ta! Tới lúc ông ta không cần thiên hạ nghĩ ông ta sai tới 2 lỗi căn bản như vậy! Miễn là đánh lại được người là đủ rồi!
Còn về chuyện Nguyễn Hiến Lê ông nói mọi người nói ông này là học giả mà tôi nói là không phải! Chuyện này giản dị thôi! Bài tôi phê bình Nguyễn Hiến Lê còn đó, có chạy đi đàng nào đâu, nếu có người nào nói rằng tôi phê bình sai thì cứ việc lên tiếng chỉ ra tôi phê bình sai! Chuyện giản dị có thế!
Có viết thì có phê bình! Hà Văn Sơn nói mình giỏi chữ Hán thì ông cứ viết bài trưng ra cái sai của tôi trong Bài tôi phê bình Nguyễn Hiến Lê! Việc cũng giản dị, ngồi không mà nói ai nói không được! Tôi nói ông Nguyễn Hiến Lê sai, tôi đã chứng minh, bây giờ nếu ông Hà Văn Sơn, hay là bất cứ ai, nói tôi phê bình sai thì cứ lên tiếng, có gì phải đôi co luận giải về chuyện này!
Ông Hà Văn Sơn nói Tứ Thư, Ngũ Kinh là Kinh thường của người Trung Hoa là ông chẳng biết gì cả mà lớn lối, nổ! Cỡ ông chỉ đọc tới những sách dịch thôi mà lớn lối!
Trong bài trước tôi nói tôi không muốn nói chuyện chữ nghĩa với ông vì ông chỉ đọc tới cuốn Từ điển Hán Việt của Đào Duy Anh, và có hơn nữa cũng chỉ là thêm vài ba cuốn Từ điển, Tự điển Hán Việt khác mà khoác lác không biết ngượng!
Cứ coi đây thiên hạ biết trình độ ông tới đâu rồi, không chờ tới tôi nói ra ai cũng thấy!
Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên!
2 ông Đặng Đình Thúy, Hà Văn Sơn nâng mình lên là muốn được cái 2 ông không có, mà với trình độ hiện giờ của 2 ông cũng không thể có được, đó là mong được người ta gọi mình là học giả!
Thế nhưng, nhìn quanh chẳng thấy ai nói năng chi về điều này cả, cho nên lúc nào các ông cũng cố nổ cho thật to cho mọi người chú ý! 2 ông có biết đâu rằng với 1 trình độ như thế, càng nổ thiên hạ cũng chỉ coi 2 ông như hạng “sáng 3 chiều 4” mà thôi!
Ông có tư cách gì mà cấm tôi nói Kinh Phật? Ông nghĩ cái gì ông cũng giỏi hết thì ông cứ lấy Kinh Phật ra nói chuyện, nếu kèm luôn chữ Hán đong trên NET càng tốt!
Tôi lại nói Kinh Phật đây:
Lúc Phật sắp giảng Kinh Pháp Hoa thì trong hàng tứ chúng có 5,000 người nghĩ mình đã chứng Niết bàn, đã rốt ráo diệt, nên lễ Phật mà lui ra, vì nghĩ không còn Pháp nào trên những gì họ đã biết, không còn gì cho họ tu học thêm nữa!
Phật gọi đây là hạng tăng thượng mạn, chưa chứng mà cho đã chứng, chưa được mà cho đã được!
Ông Hà Văn Sơn cũng vậy, có được vài bộ Từ điển Hán Việt, dùng mấy cái Software viếtchữ Hán, mà hiện nay người ta dùng hà rầm, ai cũng viết được, thì cứ nghĩ rằng mình đã biết hết rồi, chẳng còn ai giỏi hơn mình! – chẳng khác nào chỉ tra có mấy cuốn Từ điển Anh Việt, Việt Anh, mà nghĩ rằng mình biết hết Anh ngữ rồi, hơn cả những người dùng Từ điển Webster!
Như vậy thì làm sao người ta gọi 2 ông là học giả được? Vì những sách dịch Thi Kinh, Luận Ngữ…. tiếng Việt 2 ông có người ta cũng có được vậy, cũng đọc được vậy, nào chỉ mỗi 2 ông có, và những chữ Hán người ta cũng viết được như 2 ông vậy – vậy mà 2 ông cứ mong, hòng làm học giả thì đúng là “điên đảo mộng tưởng”!
2 ông Đặng Đình Thúy và Hà Văn Sơn muốn làm học giả thì tôi chỉ cho một cách!
Bây giờ, sau mỗi bài viết của 2 ông, hoặc trước hoặc sau tên của 2 ông 2 ông ghi thêm 2 chữ “học giả”! Chỉ có cách này thôi, người ta không phong thì mình tự phong thôi!
Ông nói ông là người chính khí từng ở tù ở “Cổng Trời”? Ôi, cái chính khí này của ông thì tôi đã biết qua một số Bài viết của một số anh em biệt kích rồi, ông khỏi cần nổ, cứ lên Netngười ta thấy ngay cái chính khí của ông, ông khỏi cần nổ! Anh em người ta vạch mặt ông với những chứng cứ rành rành đến thế mà ông vẫn nhơn nhơn, vác cái mặt lênkhoe khoang không biết xấu hổ!
Ôi, cái chính khí của Hà Văn Sơn nó là như thế! Sao mà nổ to thế!
Tôi nhắc tới tỳ kheo “Thường Bất Khinh”, tôi gọi 2 ông là “ngài”, thì đây không phải là tôi xưng hô với con người khoác lác, hung hăng thô lỗ, mở miệng ra là nổ, là hung hãn chửi người theo cái kiểu dân đầu đường xó chợ của 2 ông đâu!
Tôi gọi “ngài” đây là tôi xưng hô với cái Phật tính trong ông và ông Đặng Đình Thúy.
Thế mà ông đến không hiểu, cứ nghĩ rằng tôi sợ ông, phải mềm mỏng với ông, đừng tưởng bở! Kinh Phật thì không hiểu mà ham nổ!
Có khơi dậy cái Phật tính này, rồi theo đúng như lời Kinh dạy mà tu hành, thì sau đó mới thành Phật được, nhưng trước đó phải là con người tốt đã!
Thế nhưng, càng nói tôi càng thấy 2 ông đã chôn mất cái Phật tính đó – chôn rất sâu mà không rõ đến bao nhiêu hằng hà sa na do tha kiếp mới bới tìm lại được!
Ở bài này, bởi không thấy cái Phật tính đó ở đâu hết cho nên xin miễn cho tôi xưng hô tiếng“ngài” nữa!
Bài trước tôi cố ý nói Kinh Phật để ông Hà Văn Sơn nổ nghe cho vui – vì đâu đó tôi có nghe ông nói cái giống chi ông cũng thông cả!
Tôi ở tận bên Úc này đâu sợ văng miểng tới! Tôi chưa nghe có loại lựu đạn nào của Hoa Kỳ khi nổ mà có thể văng miểng tới bên đây cả!
Khéo tu thì sẽ thành Phật!
Khéo học thì thành học giả!
Động thì nổ, hung hăng, ti tiện, khoác lác; tĩnh thì tâm chỉ nổi lên những chuyện xấu xa đê tiện…. khéo, hay những cái như vậy rồi chỉ thành ma quỉ, hay cái gì đó, mà thôi!
Minh Di.
18. 4 / 2014.
No comments:
Post a Comment